Lúc sinh thời Bác Hồ đã từng nói: “Mỗi người tốt, mỗi việc tốt là một bông hoa đẹp. Cả dân tộc ta là một rừng hoa đẹp”. Để thực hiện lời Bác, mỗi người dân trên đất nước Việt Nam ta đều phải cố gắng phấn đấu, tu dưỡng và rèn luyện thật tốt để trở thành một bông hoa ngát hương trong khu rừng hoa rực rỡ của nước nhà.
Như chúng ta đã biết, trong sự nghiệp giáo dục nghề “nuôi dạy trẻ” là một nghề rất đặc biệt, là nhà giáo nhưng không chỉ “dạy” mà còn phải “dỗ” không chỉ giáo dục mà còn chăm sóc, hơn hết đây là nghề làm vì “tình yêu”. Trong thế giới trẻ thơ ấy, những người giáo viên mầm non không chỉ đơn thuần là những người truyền đạt kiến thức mà còn là những người mẹ hiền, là người bạn đồng hành cùng trẻ bước những bước đi đầu đời, mở ra những cánh cửa ước mơ và khám phá. Tại Trường Mầm non Hoa Hướng Dương, quận Long Biên, Hà Nội, nổi bật lên là cô giáo Nguyễn Thị Mai Hương, một người giáo viên với ngọn lửa nhiệt huyết, tâm huyết sáng tạo và một tình yêu sâu sắc với nghề.

Gần 25 năm gắn bó với nghề, bằng tất cả sự tâm huyết, yêu thương và tận tụy của mình, cô không chỉ là một cô giáo giỏi mà còn là người bạn, người mẹ thứ hai của bao thế hệ học trò. Cô Nguyễn Thị Mai Hương – cô giáo mầm non cũng là khối trưởng khối mẫu giáo nhỡ, Trường Mầm non Hoa Hướng Dương, quận Long Biên – là một người như thế. Không chọn bước đi thật nhanh để nổi bật. Cô chọn bước đều, chậm rãi, dịu dàng, để mỗi bước chân mình chạm vào một điều gì đó sâu hơn: tâm hồn của trẻ, lòng tin của đồng nghiệp, và niềm tin của phụ huynh về nghề giáo. Cô Mai Hương không phải là người bước vào lớp học để gây ấn tượng. Cô không cần “gồng” để nghiêm, cũng không cần “gắng” để dễ thương. Cô cứ thế hiện diện – bằng giọng nói trầm mà ấm, ánh mắt kiên định mà dịu dàng, đôi tay luôn có sẵn một hành động nhỏ: vuốt tóc, buộc lại dây giày, lau vết sữa trên má, luôn dạy trẻ biết cách cảm ơn, lắng nghe và sẻ chia. Đó chính là cảm giác ấm áp, hiền hòa cùng với sự vững chãi khiến trẻ yên tâm. Như một cách “thấu hiểu có kinh nghiệm” rất riêng – chỉ có ở người không chỉ biết dạy, mà biết đồng hành.


Với sự năng nổ, hoạt bát của mình cô luôn có những tiết học sáng tạo kết hợp các trò chơi khiến cho các con rất thích. Cô khéo léo lồng ghép trò chơi vào bài học, giúp trẻ học mà chơi, chơi mà học. Dưới sự hướng dẫn của cô, các bé luôn vui vẻ, hào hứng tham gia vào mọi hoạt động. Cô luôn ý thức và nhắc nhở bản thân phải chuẩn mực, gương mẫu, là tấm gương sáng cho học sinh noi theo. Từ đó cô mạnh dạn học hỏi kinh nghiệm từ các đồng nghiệp đi trước, tích cực tham gia các hội giảng, dự giờ kiến tập của đồng nghiệp để tích lũy kinh nghiệm cho bản thân. Từ kinh nghiệm chuyên môn tích lũy hàng năm, cô tham gia viết sáng kiến kinh nghiệm được Ban giám hiệu và đồng nghiệp đánh giá cao, được áp dụng rộng rãi trong việc giảng dạy của nhà trường.
Suốt từ năm 2002, khi mới bước vào nghề, cho đến nay, cô vẫn giữ cho mình một nguyên tắc: Trẻ không bị buộc phải “ngoan đúng chuẩn”, mà được sống trong một môi trường thực sự được tôn trọng. Ở đó, mỗi đứa trẻ đều được cô quan sát, lắng nghe, gọi tên bằng ánh mắt. Có trẻ chậm nói, cô trò chuyện riêng. Có trẻ tăng động, cô giao thêm trách nhiệm. Có trẻ hay khóc, cô không nạt, chỉ ngồi cạnh. Mỗi ngày, cô giúp các con lớn lên bằng sự kiên nhẫn âm thầm, bền bỉ – như một người làm vườn không vội nở hoa, mà tin vào mùa. Cô không chỉ dạy giỏi – cô dạy bằng chính trái tim hiểu nghề, yêu trẻ, và vững vàng trong chuyên môn. Là giáo viên giỏi cấp thành phố, cô luôn tìm tòi đổi mới. Cô không “trình diễn tiết học”, mà tổ chức không gian học – nơi trẻ được trải nghiệm bằng đa giác quan: nghe, nhìn, chạm, vận động, kể chuyện, phản hồi. Những giờ học dưới sự dẫn dắt của cô luôn nhẹ nhàng, sinh động, nhưng lại khơi mở nhận thức và kỹ năng sống vô cùng hiệu quả. Không dừng lại ở lớp học, cô Hương còn là người truyền lửa trong đội ngũ. Với vai trò khối trưởng, cô không ra lệnh – cô dẫn dắt. Cô tổ chức sinh hoạt chuyên môn như những cuộc trò chuyện nghề, nơi giáo viên trẻ không sợ sai, không ngại thử. Cô không tạo ra bản sao, cô tạo môi trường cho mỗi giáo viên phát triển phiên bản tốt nhất của chính mình. Nhiều giáo viên mới vào nghề từng bảo: “May có cô Hương, nếu không chắc đã nản.” Và đó là sự hiện diện quý giá nhất của một người làm giáo dục: không dạy người ta đi theo mình, mà để người ta dám bước bằng chính đôi chân họ. Ngoài chuyên môn, cô Hương còn là người sống gắn bó với tập thể, trách nhiệm với cộng đồng. Cô từng làm giám khảo hội thi giáo viên giỏi, viết nhiều sáng kiến kinh nghiệm được ứng dụng thực tế, tham gia thanh tra, tập huấn chuyên môn, góp sức trong các hoạt động của Đoàn thanh niên, Đảng ủy phường. Dù ở vai trò nào, cô cũng làm việc không phô trương, nhưng đủ tin cậy để mọi người yên tâm khi nhắc đến tên cô.
Năm 2023, cô được trao Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp giáo dục – như một lời ghi nhận xứng đáng cho hành trình lặng lẽ mà bền bỉ. Nhưng phần thưởng khiến cô xúc động nhất không nằm ở giấy khen hay bằng danh dự, mà ở một hôm, học trò cũ quay về trường, dúi vào tay cô một tấm thiệp gấp con thuyền, nói nhỏ: “Con vẫn nhớ hôm cô dạy con làm cái này…” Không phải ai làm nghề lâu cũng để lại cảm xúc. Nhưng người như cô Hương – người lặng mà sáng, không nổi bật nhưng nổi trội – lại khiến người ta nhớ rất lâu, nhớ rất sâu. Cô không để lại dấu chân trên những trang thành tích ồn ào. Nhưng cô để lại những mùa thơ ấu đủ đầy, những lớp học yên bình, những đồng nghiệp trẻ dám tiếp tục gắn bó với nghề – vì họ từng có một người như thế bên cạnh. Và nếu “người tốt, việc tốt” không chỉ là danh hiệu, mà là cách người ta sống, làm việc và để lại những ảnh hưởng bền lâu – thì cô giáo Mai Hương chính là một định nghĩa lặng lẽ mà đầy đủ nhất.

“Làm nghề dạy trẻ, không để lại dấu chân – chỉ để lại vết thương đã lành, những giấc mơ được gieo, và một mùa thơ ấu không lạc lối.”
Cô giáo Nguyễn Thị Mai Hương là người như thế. Một người tốt, theo nghĩa trọn vẹn nhất: sống hết mình, yêu đến tận cùng, cống hiến trong âm thầm và để lại trong lòng người khác một điều gì đó ấm áp – như một vệt nắng cuối chiều trên sân trường rợp bóng cây.